Tôi đã được một học bổng thạc sỹ
đúng chuyên ngành bên Hoa Kỳ
ngay khi tôi mới tốt nghiệp Đại
học. Dù mang tiếng là xin được học
bổng nhưng nhà tôi vẫn phải vất
vả, khó khăn để lo phần số tiền còn
lại cho tôi đi du học bên đó, vì học
bổng đó chỉ có giá trị là 40%.
Trước khi sang du học, mẹ tôi có
dặn là sang đấy cố gắng học hành,
nếu có thể hãy tìm 1 việc làm thêm
kiếm ít tiền lo thêm, ko đc tình yêu
tình iếc gì mất thời gian mà lại ko
tập trung học hành đc. Học xong
về nhà còn đầy cơ hội chọn người
yêu.
Sang Mỹ 6 tháng, tôi dần quen với
cuộc sống bận bịu ở New York.
Sáng lên giảng đường, chiều vào
thư viện, tối ra một quán phở của
người Việt làm chân chạy bàn kiếm
thêm chút tiền trang trải cuộc
sống. Tôi thấy hài lòng với cuộc
sống của mình, tuy tối về nhà có
hơi cảm giác trống trải nhưng vẫn
quyết “kiên định” và nghe lời mẹ.
Tại ngôi trường tôi học có khá
nhiều sinh viên Việt Nam, trong đó
có khoảng vài chục cô nữ sinh con
nhà giàu từ TPHCM sang học. Có cô
học hành chăm chỉ, cũng có cô
sang đây dường như chỉ để tiêu bớt
tiền “hộ” bố mẹ.
Tôi, một chàng cao to, đẹp trai
cũng lọt vào “mắt xanh” của vài cô
nhưng tôi lại không có cảm tình với
ai, một phần cũng vì mỗi lần điện
thoại về nhà lại được nghe mẹ
nhắc nhở: “Học cho nghiêm túc rồi
về Việt Nam mà chọn vợ, con gái ở
nhà vừa xinh, vừa ngoan…”.
Tôi vẫn còn nhớ hôm đó là một
buổi chiều mưa. Cơn mưa bất chợt
đổ xuống khi tôi bước chân ra khỏi
thư viện. Tôi đang cắm cúi chạy
giữa sân trường giơ tập tài liệu lên
che đầu thì bất chợt… hết mưa.
Ngẩng lên mới biết, một cô gái tóc
vàng, một chiếc ô màu xanh và một
nụ cười lấp lánh đang ở ngay bên
cạnh.
Lindsay là tên cô gái ấy. Chúng tôi
học cùng trường nhưng khác khoa
và chúng tôi không hề quen nhau.
Tuy nhiên, Lindsay, có lẽ vì thấy tội
nghiệp tôi chạy giữa mưa nên đã
mời tôi che ô chung với cô ấy.
Nhà Lindsay ở New York và hàng
ngày cô tự lái xe đi học. Hôm đó,
cô cho tôi đi nhờ xe về ngôi nhà tôi
thuê cách trường chừng 3 km. Trên
đường về, chúng tôi trò chuyện khá
sôi nổi.
Lindsay là một cô gái Mỹ tiêu biểu:
Dễ gần, vui vẻ và năng động. Cô
đang học về truyền thông và chưa
có kế hoạch cụ thể sau khi ra
trường.
Ngày đầu tiên của tôi và Lindsay là
vậy, sau đó chúng tôi quen nhau và
trở thành đôi bạn thân thiết. Tôi
không hiểu vì sao Lindsay lại quý
mến tôi, một chàng trai Việt Nam
rất bình thường, hiền lành và
không hề biết “tán gái”.
Một buổi chiều, tôi và Lindsay hẹn
nhau đi uống cà phê. Như thường
lệ, chúng tôi nói đủ thứ chuyện mà
thông thường thì Lindsay là người
nói còn tôi nghe. Lindsay hỏi tôi:
“Học xong bạn sẽ về Việt Nam làm
việc à?” và tôi trả lời “Ừ, gia đình
mình ở đó mà”.
Bất ngờ Lindsay cầm tay tôi và nói:
“Có lẽ khi ấy mình cũng sẽ sang
Việt Nam làm việc, mình không thể
chịu được nếu phải xa bạn…”
Vậy là chúng tôi yêu nhau. Khoảng
thời gian một năm còn lại ở Mỹ của
tôi trở nên thú vị hơn nhiều. Tôi và
Lindsay ở bên nhau bất cứ khi nào
rảnh rỗi nhưng tôi vẫn chưa hề
thông báo với mẹ là tôi đã có người
yêu, tôi sợ phải nói với bà điều
này, nhất là khi người yêu của tôi
thậm chí còn không phải người Việt
Nam!
Ngày tôi bảo vệ xong luận án thạc
sỹ, Lindsay cũng hoàn tất khoá học
của mình. Tôi ở Mỹ thêm chừng 2
tuần để thu dọn đồ đạc. Khi tôi bay
về Việt Nam, Lindsay gạt nước mắt
hôn tôi ở sân bay, cô nói: “Em sẽ
sang với anh sớm nhất có thể”.
Những ngày đầu khi mới về nước,
tôi dành nhiều thời gian cho gia
đình của mình. Mẹ nấu ăn cho tôi
suốt ngày, lắng nghe tôi kể chuyện
“bên tây” và tất nhiên, bà hỏi tôi cả
chuyện tình cảm. Khi tôi nói thật
với mẹ là tôi yêu một cô gái Mỹ, và
cô ấy sắp theo tôi sang Việt Nam
làm việc, bà vô cùng sững sờ
nhưng chỉ im lặng. Bà không nói gì
với tôi suốt cả ngày hôm đó. Thái
độ của bà không buồn, không vui
nên khiến tôi rất bối rối.
Sau khi tôi về nhà chừng hơn 2
tháng thì Lindsay gọi điện và báo
rằng cô ấy đã tìm được việc làm tại
một công ty của Mỹ có chi nhánh ở
Việt Nam. Cô ấy sẽ sang với tôi sớm
nhất có thể. Tâm trạng của tôi khi
đó vui buồn lẫn lộn bởi tôi biết,
chỉ trong một thời gian ngắn nữa,
tôi sẽ phải giới thiệu bạn gái với
mẹ mình. Buổi tối đầu tiên tôi đưa
Lindsay tới nhà chơi, mẹ cũng gợi ý
tôi có thể mời bạn gái ăn tối cùng
cả nhà. Tôi đề nghị như vậy và
Lindsay vui vẻ đồng ý.
Cô mặc váy rất đẹp, mang theo một
giỏ hoa quả tươi tới làm quà cho
bố mẹ tôi. Buổi tối diễn ra khá vui
vẻ dù tôi “mệt nhoài” vì làm “phiên
dịch viên” còn Lindsay cũng mệt
chẳng kém vì phải ăn bằng đũa!
Thời gian thấm thoắt trôi, Lindsay
đã ở Việt Nam được một năm, công
việc của cô khá ổn định. Cô thích
nghi dần với cuộc sống dù không
biết thêm mấy câu tiếng Việt do
than “học khó”. Tôi cầu hôn Lindsay
bằng một chiếc nhẫn nhỏ xinh. Ở
Mỹ, đó là một sự kiện lớn và vì thế,
Lindsay rất hạnh phúc. Chúng tôi
hào hứng lên kế hoạch cho đám
cưới.
Khi tôi nói với mẹ chuẩn bị đám
cưới, mẹ tôi lại sững người đi
nhưng lần này bà không im lặng
nữa, bà nói: “Con đã nghĩ kỹ chưa,
con có biết, khi hai người khác biệt
về văn hoá, bất đồng ngôn ngữ
cưới nhau thì sẽ như thế nào
không?”. Bà chỉ nói vậy. Sau đó 3
tháng, đám cưới của chúng tôi vẫn
diễn ra vui vẻ. Sau đám cưới, tôi và
Lindsay dọn ra ở riêng – một ngôi
nhà nhỏ ngay gần nhà bố mẹ tôi.
Mẹ tôi khóc nhiều khi tôi dọn đồ đi
bởi tôi là con trai duy nhất, vậy
nhưng tôi không thể làm gì khác vì
Lindsay đâu có khái niệm “làm
dâu”, cũng như tôi cho rằng: “Mình
vẫn ở ngay gần bố mẹ”.
Buổi sáng, vợ chồng tôi thường ăn
sáng cùng nhau và sau đó, Lindsay
lái xe tới công ty còn tôi vẫn đi xe
máy đi làm. Tôi sợ kẹt xe trễ giờ
nếu đi ô tô trong khi đó, Lindsay
thoải mái hơn về thời gian nên cô
vẫn đi ô tô như khi còn ở Mỹ và
hơn nữa, với Lindsay, xe máy là
một phương tiện rất không an toàn.
Những tuần đầu sau khi kết hôn,
tôi đề nghị vợ mình là về ăn tối với
bố mẹ và Lindsay hoàn toàn nhất
trí với điều kiện: Một tuần vẫn phải
đưa cô đi ăn tối 3 lần tại nhà hàng.
Mẹ tôi nấu ăn hàng tối cho cả nhà
và cô con dâu “tây” thì chỉ biết nói
đúng một câu khi kết thúc bữa ăn
là: “Cảm ơn mẹ về bữa tối” (câu
này, Lindsay bắt tôi phải dạy đi dạy
lại hàng ngày).
10 tháng sau ngày cưới, Lindsay
được thăng chức trưởng phòng và
cô ấy bắt đầu về muộn nhiều hơn.
Việc chúng tôi về ăn tối thất
thường khiến mẹ tôi khá vất vả vì
không biết nên chờ ăn cơm cùng
hay để phần như thế nào, vậy nên
tôi đề nghị vợ mình là chúng tôi tự
nấu ăn hàng tối.
Lindsay chưa từng bước chân ra
chợ (trước đây, cô chỉ thi thoảng đi
siêu thị vài tuần một lần), đây là
điều đầu tiên tôi nhận ra khi chúng
tôi quyết định tự nấu ăn hàng tối,
vợ tôi cũng không giỏi tiếng Việt và
HOME | MAP |