The Soda Pop
$tenTip:Đọc Truyện | Truyện Hay | Wap Đọc Truyện Hay VL

[Truyện Teen] Nước Mắt Của Nắng - Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo)

[Truyện Teen] Nước Mắt Của Nắng - Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo)

tags: [Truyện Teen] Nước Mắt Của Nắng - Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo), truyen [Truyện Teen] Nước Mắt Của Nắng - Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo), doc truyen [Truyện Teen] Nước Mắt Của Nắng - Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo)
Xuống Cuối Trang

Nước Mắt Của Nắng - Nụ Cười Của Mưa

Cát Thảo

Nguồn: viettruyen

Post By : Trái Tim Băng


CHAP 1

Những tia nắng len yếu ớt qua tấm rèm rọi vào mắt khiến tôi thức giấc. Do dự vài giây, tôi kéo tấm rèm. Ánh nắng không còn khẽ khàng nhưng cũng chẳng gay gắt, nắng vẫn mang một màu tươi mới. Dụi đôi mắt sưng húp vì khóc cả đêm, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra, tuyết đã rơi. Con đường phía dưới lấm tấm tuyết, trên nóc những chiếc ô tô phủ đầy tuyết trắng. Hôm qua, cái xơ xác của lá khô khiến đất trời ảm đạm, hôm nay cái tinh khôi của tuyết trắng khiến người ta bàng hoàng. Tuyết rơi đêm, ông trời lén lút đem cho đứa con – mảnh đất nơi này tấm áo khoác khó phai màu, khó hoen ố. “Đông thật sự đã sang”, tay vuốt khung ảnh, tôi thầm thì với anh như vậy.

Có lẽ, anh chưa bao giờ biết sự tồn tại của tấm ảnh này,

****

Tôi trở về nhà sau những ngày thi cử căng thẳng. Thú thật, tôi không thích về nhà vì sợ cô đơn, nhất là trong thời tiết lạnh lẽo như thế này, nhưng tôi không thể để người tôi yêu thương nhất cô đơn được. Mẹ tôi lúc nào cũng luôn một mình, khi bà sống, khi bà nuôi tôi và cả khi bà ra đi. Nếu có ai hỏi tôi, thế nào là đau khổ, tôi sẽ nghĩ ngay đến mẹ và nói rằng “Hãy nhìn vào bà ấy!” Một ngày đông rét mướt. Bịt kín từ đầu đến chân, cúi gằm mình tránh rét, tôi bước trên lớp tuyết khá dày. Tuyết lạo xạo dưới chân. Ngoài đường chẳng vì thế mà ít người qua lại, người ta , ai cũng khoác lên mình áo lông vũ, giày đi tuyết, những mũ những khăn. Gương mặt của ai cũng như nhau, đều bị tuyết phủ lên vẻ lạnh lùng buốt giá. Tôi khựng lại bởi dáng người quen thuộc ở phía trước.

- Em về nhà sao không nói với anh ? - Anh bước đến bên tôi, và hỏi.

- Em nghĩ là, em không phải nói với anh… - Tôi ấp úng trả lời.

- Em đừng trốn tránh anh nữa, được không?

Anh lại cười, nụ cười ấm áp, nụ cười của mưa, tôi ước, thêm một lần mẹ được nhìn thấy nụ cười ấy. Mẹ tôi, người luôn giữ gìn khung ảnh của anh,mẹ nhìn, mẹ vuốt ve, có lúc nước mắt lặng lẽ rơi. Tiếu Vũ, là con của mẹ, là niềm vui và cũng là nước mắt của bà. Cũng có lẽ, bởi anh là Tiếu Vũ nên bà gọi tôi là Lệ Dương. Mẹ tôi là một người phụ nữ đẹp nhưng nghèo khó, mẹ anh là một người đàn bà sang trọng nhưng chẳng thể sinh con. Nhưng bởi ông – bố anh là người đàn ông dịu dàng, nên mẹ đã dành cho ông không chỉ một đứa con mà cả tình cảm sâu kín trong trái tim bà. Họ đưa anh đi khi anh mới ba tháng tuổi, và anh chẳng thể biết sự thật ấy.

Tôi là một đứa trẻ được mẹ đem về nuôi. Cũng từ lúc ấy, tôi biết gọi tiếng “mẹ”, mẹ được gọi “con”. Hai mẹ con sống trong một căn hộ nhỏ, đồ đạc đơn sơ. Lúc mới về đây, tôi hỏi mẹ :

- Mẹ ơi ! Cậu bé kia là ai vậy ?

- Không phải cậu bé đâu con, là anh trai con đấy ?

- Sao anh không ở đây với mình hả mẹ ?

- Ừ, anh có một gia đình khác.

- Con muốn gặp anh quá.

Mẹ chỉ vuốt tóc tôi mà không nói gì. Lúc ấy, tôi không đủ lớn để hiểu những nhớ nhung mẹ dành cho anh, tôi cứ ngây ngô cứa thêm nỗi đau vào lòng mẹ. Buổi tối trước khi đi ngủ, tay mẹ trôi trên khung hình, miệng mẹ thầm thì điều gì đó. Tôi làm theo mẹ, và thì thầm với anh, đủ để mẹ nghe thấy “Tiếu Vũ à, anh ngủ ngon nhé!”

Càng lớn, tôi càng bớt ngây ngô. Tôi thấy đôi mắt mẹ sâu trũng như để giấu nước mắt. Tôi biết, mẹ rất vất vả. Mẹ làm việc tại một siêu thị lớn, công việc bận rộn, nhưng đồng lương chỉ đủ để trang trải cuộc sống hàng ngày. Đến một hôm, tôi về nhà thấy cửa không đóng và một đôi giày nam. Trong nhà, mẹ và người đàn ông ngồi giữ khoảng cách, nhưng bàn tay mẹ nằm gọn trong bàn tay người đàn ông ấy. Thấy tôi, họ giật mình buông tay ra.

- Con về rồi !

- Về rồi à con, chào bác đi !

- Cháu chào bác ạ. - Tôi vẫn lễ phép chào, dù thấy hơi lạ vì cảnh tượng vừa rồi.

- Ngoan quá. - Bác hiền từ nhìn tôi, ánh mắt thật ấm áp thân quen.


Tôi ngồi trong nhà, băn khoăn không biết có nên ra ngoài ngồi không vì mẹ và bác đang nói chuyện, nhưng tôi lại tò mò muốn biết người đàn ông kia là ai, sao mẹ và ông ấy lại thân mật đến vậy. Chừng năm mười phút sau, mẹ gọi tôi ra, người đàn ông ấy đã về, tôi mới dám hỏi mẹ.

- Bác ấy là ai hả mẹ ?

Mẹ lưỡng lự nhìn tôi hồi lâu. – Mẹ nghĩ là đã đến lúc con đủ lớn để biết mọi chuyện.

Mẹ ôm lấy tôi, trầm ngâm kể : - Con vẫn hỏi mẹ vì sao Tiếu Vũ không ở cùng chúng ta phải không ? Chuyện xảy ra cách đây cũng gần hai mươi rồi. Cha Tiếu Vũ khi ấy không còn trẻ, dù cố gắng nhưng gia đình ấy vẫn không thể có con. Khi ấy, mẹ Tiếu Vũ gặp mẹ phụ việc ở một hàng ăn, nên ngỏ lời với mẹ. Mẹ cũng không hiểu vì sao bà ấy lại chọn mẹ, bà ấy hứa sẽ cho mẹ một căn hộ nhỏ và tìm một công việc tốt hơn. Ban đầu mẹ không đồng ý, nhưng khi một người phụ nữ chấp nhận để chồng mình có con với người khác, chấp nhận nuôi một đứa trẻ không phải máu mủ của mình đã khiến mẹ đã suy nghĩ rất nhiều. Lúc ấy bà ngoại bệnh, gia đình khó khăn, nên lần thứ hai bà ấy quay lại, mẹ đã đồng ý. Cha của Tiếu Vũ là một người đàn ông tốt, khi mẹ mang bầu, bác ấy không chỉ đến thăm mẹ, mà đến thăm cả bà ngoại. Khi bà ngoại mất, bác ấy cũng động viên mẹ rất nhiều

- Thế sao bác ấy vẫn mang anh Tiếu Vũ đi mà không để anh ấy ở lại đây với mẹ ?

- Hôm nay bác ấy đến để báo cho mẹ Tiếu Vũ đã đỗ vào trường X, trường mà Tiếu Vũ thích.

- Sau này con cũng sẽ thi vào đó.

- …..

- Mà có phải anh ấy là Tiếu Vũ, nên mẹ gọi con là Lệ Dương không ?

Mẹ chỉ xoa đầu tôi, đôi mắt mẹ cười, nhưng buồn lắm. Khi ấy, tôi chưa thể hiểu hết nỗi đau trong mẹ. Tôi, đơn thuần chỉ tìm thấy sự đồng điệu của hai người phụ nữ, tôi không giận bà ấy – người đã mang Tiếu Vũ đi, vì có lẽ, trong bà cũng ẩn chứa nỗi đau, nỗi đau của một người không có thiên chức làm mẹ, bởi vậy bà phải chăm sóc và yêu thương một đứa trẻ không phải máu mủ ruột thịt. Và có lẽ, bà cũng là người tốt thì mới có thể hành động như vậy, cũng như mẹ nhận tôi về nuôi, nhận một đứa trẻ xa lạ về làm con.

Tôi chỉ biết đôi mắt mẹ buồn xa xăm, chứ tôi không biết rằng, ở nơi xa xăm ấy là nỗi đau của một người đem con mình cho người khác, không chỉ đau, mà còn xót. Có lẽ, bà luôn day dứt, bà muốn được nghe tiếng gọi “Mẹ” từ Tiếu Vũ, bà thèm cảm giác thức đêm, canh giấc ngủ cho con trai, hay ầu ơ những câu dân ca mộc mạc. Giấc ngủ con thiếu lời ru của mẹ, sự lớn lên của con thiếu bàn tay mẹ chăm sóc. Nhưng, Tiếu Vũ sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được điều ấy, bởi với anh, người phụ nữ kia mới là mẹ anh. Với tôi khi ấy, Tiếu Vũ là một người vừa gần gũi, vừa xa vời, vừa hạnh phúc, vừa ẩn chứa những điều đắng cay. Và những điều đắng cay, mà bản thân Tiếu Vũ không hề biết.

Thời gian mải miết trôi, những cố gắng của tôi cũng được đền đáp. Tôi đỗ vào trường X. Và tôi bắt đầu tìm anh. Tôi lên mạng, tìm trường X và tên anh. Thật lạ, kết quả chỉ có một. Chỉ một cái tên Lý Tiếu Vũ hiện ra, tôi ngỡ ngàng nhìn tấm hình đại diện, đó là một chàng trai với nụ cười rất rực rỡ. Nụ cười của mưa là như vậy sao ? Anh đã khác, đã khác với tấm hình khi bé rất nhiều. Anh không còn là cậu bé tôi vẫn nói chúc ngủ ngon hàng ngày, mà đã ra dáng đàn ông và rất chững chạc. Nhưng có lẽ, vẫn là anh có nụ cười của mưa, mướt một màu mát mẻ, không ưu phiền. Tôi kết bạn với anh, và lặng lẽ theo dõi những dòng trạng thái, những tấm ảnh anh chụp, những MV anh xem, tôi, chỉ đơn giản muốn biết cuộc sống của anh thế nào, có hạnh phúc hay không, thật may mắn là cuộc sống của anh luôn vui vẻ.

Trang: [1],2,3,20 [>]
SHARE
Link:
BBcode:
wap hay HOMEwap hay MAP
wap hayAuthor: Nguyen Nam
Copyright © 2013 Wap Hay
Thanks to Xtgem
LIÊN KẾT: Ninja school 104 v6 | Ngọc Rồng Online 062 | Avatar Auto Farm Premium | Hack Avatar 250 GDL Mod Ghep X2 | Avatar 250 auto farm,avatar 250 auto fish
U-ON|C-STAT