Bà Mạc không biết phải làm gì, khễ run rẩy đưa tay lên che miệng.
- Thực ra, bệnh của con…
- Đừng nhắc đến nữa! Mẹ dựa vào cái gì mà động một tí là nhắc đến bệnh của con? Tại sao phải nhắc làm gì? Bây giờ con sống hay chết đều ở bên ngoài, liên quan gì đến mẹ, liên quan gì đến cái nhà này đâu? Sao mẹ cứ phải tìm đủ mọi cách để gọi con về? Mẹ… mẹ…!
Mạc Ngôn Hy hét lên, làm cho vú Lý ở phòng bên cạnh giật thót , tay run rẩy…
Choang!
Có tiếng thuỷ tinh vỡ.
***g ngực Mạc Ngôn Hy phập phồng liên tục, cặp mắt đỏ ngầu như mắt bò tót trừng lên nhìn người mẹ đang mềm nhũn người trên ghế sofa, rồi quay đầu đi thẳng ra cửa.
- Cậu chủ! Cậu chủ! Cậu đi đâu?Để tôi lái xe đưa cậu đi!
Ông Tư lái xe phía sau gọi với theo.
Mạc Ngôn Hy không thèm để ý, như con ngựa đứt cương, lao thẳng vào màn đêm thăm thẳm.
Biệt thự rộng lớn chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của bà Mạc.
Máy bay mất kiểm soát, rơi xuống đất, gây ra một vụ nổ lớn…
Khi hai thi thể cháy đen dược đặt trước mặt Mễ Bối và mọi người vừa nhìn đã nhận ra chiếc nhẫn vàng đeo trên ngón tay thi thể người phụ nữ, đó chính là mẹ nuôi của Mễ Bối ...
Mễ Bối nhìn chằm chằm vào hai thi thể dưới đất, từ đầu đến cuối không có bất kỳ phản ứng gì. Người ta bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Trong mắt mọi người, cha mẹ bất hạnh chết thảm, phận làm con phải bổ tới ôm lấy thi thể, khóc rền khóc rỉ. Nhưng đứa con gái mười bảy tuổi này lại bình tĩnh như không, thế nên nó là một đứa con bất hiếu, là đứa máu lạnh, là yêu tinh đầu thai làm người.
- Con bé này sao mà máu lạnh thế? Bố mẹ chết mà chẳng buồn khóc lấy một tiếng!
- Đúng đấy! Nó đã khắc chết ba cặp vợ chồng hảo tâm nhận nuôi nó rồi, đúng là yêu tinh mà!
- Thời xưa thì người ta đã đem ra chém đầu rồi!
Mọi người chỉ Mễ Bối nói một cách hăng say, thêm mắm dặm muối làm cho câu chuyện càng thêm phức tạp, lời nói của con người quả thật đáng sợ. Bọn họ chỉ lo mắng Mễ Bối bất hiếu, thế nhưng chưa ai nghĩ đến khi còn sống, những người gọi là bố mẹ nuôi kia đã đối đãi với Mễ bối thế nào. Bọn họ nói Mễ Bối máu lạnh… nhưng họ làm sao biết được, tiên trên Thiên giới xưa nay đều không có nước mắt.
...
Cô nhìn về phía xa, bầu trời rộng lớn vô cùng, vô tận. Sống trên đời này đã mười chín năm, có vô số người khen cô là tiên nữ trên trời, nhưng càng không ít người mắng chửi cô là yêu tinh, là phù thuỷ, bởi vì những người bên cạnh cô cuối cùng đều có kết cục bi thảm và bất hạnh. Trong mười chín năm ròng, cô là hiện thân của ác mộng.
Giờ đây, cô đã tìm được ân nhân, nhưng còn chưa kịp trả ơn thì đã bị mắng chửi nặng nề, bị đuổi đi. Mễ Bối thu mình nấp trong bụi hoa trước cổng nhà Mạc Ngôn Hy, nhìn bầu trời đen như mực, hồi tưởng lại mười chín năm ở nhân gian.
Cô ngồi giữa đám hoa hồng, hai chân co lại, hai tay ôm gối. Mắt nhìn yếu đuối khiến đám hoa cỏ xung quanh đều như héo úa; hoa hồng khong còn rực rỡ loá mắt, hoa nhài không còn vươn mình ra khoe dáng nữa. Mọi sinh vật đều lặng im bên cô tiên nữ tội nghiệp.
Về khuya, đêm mùa hạ đầy sương, lưng Mễ Bối ướt đẫm. Đã hai đêm liền không ngủ. Mễ Bối không chịu được nữa, khẽ run lên nhè nhẹ. Cô có thể rời khỏi đây, đến những nơi đông người náo nhiệt, ít nhất ở đó cũng ấm áp hơn một chút. Nhưng cô không muốn, cô muốn ở bên cạnh Mạc Ngôn Hy, bảo vệ anh bất cứ lúc nào. Song cô phải giấu mình thật kỹ, bởi vì ân nhân của cô không muốn nhìn thấy cô, anh ấy muốn cô biến mất.
Bên trong biệt thự, đèn sáng như ban ngày, mùi thịt nướng và mùi rượu vang lững lờ bay ra. Trên người Mễ Bối không có tiền, cô đói đến nỗi bụng sôi òng ọc. Cô nuốt nước miếng. Mạc Ngôn Hu đột nhiên từ bên trong lao vút ra, phía sau còn có ông Tư tài xế.
- Đừng đi theo tôi! Tôi phải đi tìm Mễ Bối về !
- Cậu chủ! Cậu chủ! Đợi tôi với!
Ông Tư chạy theo khiến Mạc Ngôn Hy cảm thấy bực mình. Để thoát khỏi sự bám đuổi khó chịu này, anh ta bất ngờ nhảy vụt vào một bụi cây cạnh cổng.
“Á!” Mạc Ngôn Hy cũng kinh ngạc kêu lên: “Hả…”
Thì ra Mạc Ngôn Hy đã dẫm lên người Mễ Bối. Hai người cùng lúc lăn qua một bên. Mạc Ngôn Hy nghiến rắng ôm chặt lấy chân, lăn một vòng dưới đất.
Lúc này, ông Tư cũng chạy tới, đưa tay chỉ:
- Cậu chủ! Kia không phải cô chủ sao?
- Hả?
Tim Mạc Ngôn Hy như thắt lại. Anh ta bất chấp cái chân đau của mình, ôm chặt lấy Mễ Bối đã ngất xỉu vì đói và đau đớn, chạy thẳng vào trong nhà, bỏ lại ông Tư ở phía sau
. - Cậu chủ… cậu chủ, chân của cậu…
Bà Mạc thấy con trai ôm một thiếu nữ rách rưới chạy vào, cuống quýt gọi bác sĩ thì cảm thấy rất kinh ngạc. Bà đưa tay lau nước mắt trên mặt, nhìn kỹ lại, thì ra cô gái đang hôn mê trong lòng con trai mình chính là Mễ Bối!
- A! Con lại làm gì vậy? Sao lại ức hiếp Mễ Bối nữa?
Bà Mạc kêu lên:
- Mẹ ít lời thôi! Mau gọi điện cho bác sĩ đi!
Mạc Ngôn Hy không buồn quay đầu lại, ôm Mễ Bối chạy thẳng lên lầu. Vẻ mặt lo lắng của anh ta khiến bà Mạc tự nhiên nhớ đến một cảnh tường rất quen thuộc.
…
Ông Mạc ôm lấy bà, hoảng hốt chạy loạn khắp nơi:
- Vợ tôi sắp sinh rồi! Người đâu! Bác sĩ!
…
Bác sĩ đến, kết quả chuẩn đoán là: sốt, hơn nữa cơ thể quá suy nhược, có lẽ là mấy ngày nay chưa ăn gì rồi.
- Sốt? Làm sao mà sốt được? Ông lang băm này có biết khám bệnh không đấy? Ông nói lại cho cẩn thận, không thì tôi đổi người khác…
- Con à, đừng quá kích động!
Bà Mạc vội vàng giữ chặt cậu con trai đang khoa chân múa tay, rồi quay đầu cười xoà với bác sĩ:
- Bác sĩ cứ mặc kệ thằng nhóc này! Đây là bạn gái nó nên nó hơi lo lắng thôi!
- Mẹ, mẹ nói cái gì đấy?
Mạc Ngôn Hy hét lên với mẹ.
- Được rồi, được rồi! Con đi với mẹ sang phòng sách ! Đừng làm rối lên ở đây nữa!
Bà Mạc vừa nói vừa kéo con trai ra ngoài.
- Ừm…
Bác sĩ lắc lắc đầu, rồi nói với vú Lý:
- Tốt nhất mọi người nên nấu thứ gì đó thanh đạm cho cô ấy ăn.
-Cô ấy yếu quá, tôi đoán chắc hai ngày nay chưa ăn gì rồi!
- Hả ? Hai ngày?
Mạc Ngôn Hy đã bị mẹ kéo ra đến cửa nghe thấy Mễ Bối đã nhìn đói hai ngày thì lại nổi đóa lên, chạy xộc tới trước mặt bác sĩ hét lên:
- Liệu có chết không?
- Không chết đâu!
Bác sĩ nheo nheo mắt đùa cợt:
- Quả nhiên là cậu rất lo lắng cho bạn gái!
- Ông… Ông đừng có nói bừa! Nó là em gái tôi!
- Được, được, được! Em gái! Em gái!
Bác sĩ mỉm cười, nói:
- Bà Mạc, con trai bà thật thú vị!
- Lão già chết toi, ông nói gì hả?
Mạc Ngôn Hy lại muốn xông lên.
- Khụ… khụ… khụ…
Lúc này, cô gái nằm trên giường khẽ động đậy, ho lên mấy tiếng.
- Bệnh nhân cần nghỉ ngơi! Đề nghị yên lặng!
Bác sĩ nhân cơ hôi, giáo huấn Mạc Ngôn Hy mấy câu:
- Cậu cứ gằng họng ra hét lên như thế, bệnh nhân khoẻ làm sao được?
Đang định nói gì đó, cổ họng giật giật, nhưng chợt nhìn thấy cô gái đáng thương nằm trên giường đang nhíu chặt hai hàng lông mày lại như rất khó chịu,Mạc Ngôn Hy không đành lòng, bèn nén lại. Anh ta chạy vội đến cạnh giường, thảng thốt:
- Mễ Bối…
Mới nói được hai tiếng ấy, đã cảm thấy ngượng nghịu, quay đầu lại nhìn thấy tất cả mọi người đang nheo nheo mắt nhìn mình như chế giễu, Mạc Ngôn Hy bèn đằng hắng một tiếng:
HOME | MAP |