- Bạn nói ai lười? Bạn lười thì có, làm một chút cũng than mệt, trốn quét lớp, sao không nói ra luôn.
Hồng cô nương kéo Thanh ngồi xuống, hung hăng đứng lên:
- Người ta bị yếu tim nên không làm nặng, vậy cũng bắt bẻ, ỷ con nhà giàu rồi kênh kiệu hả?
Hai nhóm hết đứng lên lại ngồi xuống, hoa tay múa chân hài tội lẫn nhau. Quên phắt có cô chủ nhiệm đang ở đó. Thế là chiến tranh bùng nổ, biến cả lớp thành chiến trường rực lửa. Chiến tranh nổ ra một cách dữ dội, càng lúc càng lan rộng ra. Tầm vóc của nó không thua gì chiến tranh vùng vịnh.
Cô Thy sững sờ nhìn xuống lớp. Không tưởng tượng nổi chúng nó cãi nhau chí tử
như vậy. Quả là những nhân vật số một, "dọc ngang nào biết trên đầu có ai". Cô đã nghe
danh quậy nổi tiếng của lớp. Nhưng không hình dung nổi là nó mất trật tự như thế.
Thấy cô chủ nhiệm đăm đăm nhìn các thành viên tham chiến, lớp trưởng đứng dậy
la lớn:
- Thôi đi, các bạn đừng có cãi nhau nữa, cô nhìn kìa.
Nhưng các cô nàng say sưa với cuộc chiến, khí thế còn bừng bừng. Một câu quát thì có sá gì. Và các nàng vẫn liệt kê tội của nhau một cách hăng hái.
Tức quá lớp trưởng quát lớn:
- Im đi nghe không?
Phải đợi đến khi cô chủ nhiệm bước xuống, đứng ở bàn đầu nhìn từng người, thì
cuộc chiến mới lắng xuống và chấm dứt. Các cô nàng ngồi im thin thít, âm thầm liếc háy
lẫn nhau. Nhìn nhau bằng đôi mắt hình viên đạn.
Cô Thy không bình phẩm điều gì, chỉ nói nhẹ nhàng:
- Tổ trưởng báo cáo tiếp đi các em.
Tiểu thư Minh Lan thấy các bạn mình hài tội tổ một đã đủ. Không cần gì đọc thêm nữa, tiểu thư bèn bước lên bảng, thận trọng ghi "Tổ một: -23 điểm".
Trước đó, Hồng cô nương đã viết số 20 điểm trừ to tướng, dành cho tổ hai.
Thấy số 23, các nàng tổ một càng tức dữ. Nhưng không dám lên tiếng. Chỉ đành
nhủ thầm với lòng: "Tuần sau sẽ rửa hận".
Tiếp theo là báo cáo của tổ ba và tổ bốn. Hai tổ này đều là con trai, tính tình hào phóng rộng rãi, chẳng thèm để ý đến những chuyện nhỏ nhặt, nên chỉ báo cáo chút xíu là xong. Rất êm thấm hòa bình.
Xong phần báo cáo của các tổ. Cô Thy gọi lớp trưởng lên, hỏi nhỏ nhẹ:
- Những lần sinh hoạt trước, lớp có mất trật tự vậy không em?
- Dạ, tuần nào cũng vậy ạ. Lúc trước cãi nhau, cô Thủy có phạt mấy bạn. Nhưng mấy bạn vẫn không chừa ạ.
Cô Thy gật đầu, rồi hỏi tiếp:
- Lớp em có chia phe phái, băng nhóm gì không?
Hỏi thế, chứ cô thừa biết lớp có mấy phe rồi. Quả nhiên, lớp trưởng trần thuật vanh vách:
- Dạ, có hai phe ạ, phe của bạn Minh Lan và phe của bạn Hồng. Mấy bạn kia ghét bạn Minh Lan vì bạn ấy ỷ nhà giàu nên kiêu căng. Còn bạn Minh Lan thì ghét mấy bạn kia hay châm chích.
Cảm thấy điều tra đã đủ, cô Thy cho lớp trưởng về chỗ. Sau đó cô bước xuống lớp nói như thông báo:
- Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ chia tổ lại. Cô vẫn phân lớp làm bốn tổ, nhưng sẽ có sự thay đổi giữa tổ một và tổ hai.
Và cô Thy ghép hai phe kình chống nhau trong cùng một tổ. Đồng thời rải đều các nhân vật phe nhóm ngồi riêng với nhau. Các cô nàng bất mãn trong bụng, nhưng không dám phản đối. Không hiểu sao thái độ nhẹ nhàng nghiêm trang của cô Thy làm chúng nó thấy ngán, không dám giơ càng múa vuốt chống đối.
Bằng cách đó, cô Thy làm cho hai phe đối nghịch có chung bổn phận, và quyền lợi, nên
chẳng có lý do gì để các nàng moi khuyết điểm của nhau nữa.
Thế là tuần đầu tiên chủ nhiệm lớp, cô Thy đã làm một sứ mạng lịch sử, là hợp nhất các tổ chức chung về một mối. Còn sau khi ổn định, các tổ chức có tiến bộ không thì phải theo dõi mới biết
Giờ chơi, nhóm của Vũ công tử ngồi dưới gốc cây phượng, trầm ngâm nhìn thiên hạ vào căn tin. Lúc này Vũ công tử có tâm trạng chán đời, nên chẳng buồn đi chơi hay nói chuyện với ai. Tâm trạng đó cũng lây lan qua hai tên bạn chí cốt là Quang và Phục. Chúng nó trở nên suy tư như những ông cụ.
Chợt thằng Phục huýt tay công tử:
- Mầy nhìn kìa, Duy.
- Thấy rồi! - Duy đáp với vẻ bực dọc.
Điều mà thằng Phục muốn lưu ý công tử là tiểu thư Minh Lan đang đứng nói chuyện với tên Quốc lớp bên cạnh. Đó cũng là nguyên nhân gây nên sự buồn chán của công tử
mấy tuần nay.
Từ sau lúc công bố lá thư trên đài phát thanh... Mỹ Thùy, Trần tiểu thư còn làm
nhiều chuyện khó ưa hơn, là tránh mặt không nói chuyện với Vũ công tử. Tệ hại hơn, là cô nàng đỏng đảnh đó kết môđen với tên Quốc lớp bên cạnh. Giờ chơi nào hai đứa cũng đứng bên hành lang nói chuyện. Nhiều khi nói luôn cả giờ về nữa.
Duy không hiểu tại sao cớ sự lại ra thế. Bỗng nhiên cô nàng không thèm nói chuyện với nó. Không nhận quà của nó. Mấy lần nó hỏi thì cô nàng kênh kênh cái mặt bỏ đi chỗ khác. Duy thấy đau đầu ghê gớm. Nó không hiểu nỗi tại sao. Nó thấy con gái sao mà khó hiểu quá. Đang làm bạn bỗng biến thành thù. Trong khi nó có làm gì đâu.
Vũ công tử buồn lắm. Buồn đến bỏ học... Ờ... nói thế cũng hơi quá. Vì trước giờ công tử có học hành gì đâu mà bảo bỏ. Đúng hơn là công tử buồn đến bỏ chơi. Lúc trước, vào giờ chơi cả bọn còn đùa giỡn. Giờ thì chỉ khoái ngồi dưới gốc phượng mà ngẫm nghĩ cái sự đời.
Thằng Quang trầm ngâm suy nghĩ gần một buổi. Cuối cùng cái đầu bác học của nó cũng bật ra được ý nghĩ... siêu độc đáo. Nó chép miệng:
- Tao nghĩ... con gái sao sáng nắng chiều mưa quá, mầy thấy vậy không Duy?
Ý nghĩ của nó xưa như cây... phượng. Nhưng nó thấy mới mẻ và tâm đắc lắm. Nó hứng chí hát luôn:
"Con gái sáng nắng chiều mưa
Con gái sáng mưa chiều nắng
Con gái nói khùng là điên
Con gái nói điên là khùng."
Đang buồn muốn chết mà Duy phải bật cười, Phục khoái lắm, nó xúi vô:
- Mày đem câu này hát cho nhỏ Minh Lan nghe đi!
- Thôi ông, nó chửi chết.
- Hát không phải khen nó đâu, mà chửi đó. - Phục khoát tay. Duy dựa lưng vào gốc cây, uể oải:
- Dẹp đi, chửi làm gì, người ta không thích mình thì thôi. Bất cần. Hai tên bạn đồng thanh gật đầu:
- Đúng, bất cần, mình mà lụy nó, nó khi dễ mình, không thèm để ý tới nó nữa.
- Làm như có một mình nó đẹp không bằng. Khối 10 có nhiều đứa còn đẹp hơn nó.
- Gặp tao như thằng Duy, tao goodbye nó luôn.
Duy cười nhếch miệng:
- Tao không cần làm thế thì nó cũng đã good bye tao rồi. Thôi, không nhắc đến nó nữa, không nói nữa.
Mà có muốn nói tới cũng không được. Vì chuông đã reng lên. Ba tên uể oải đứng dậy đi vào lớp.
Lên tới cầu thang thì đụng đầu Minh Lan. Cô nàng lập tức ngó chỗ khác như không
thấy Duy. Nó cũng tự ái nhìn nơi khác. Và đi chậm lại nhường cho cô nàng lên trước.
Giờ kế là giờ toán, một môn "khô, khó, khổ" đối với cả lớp. Và thầy thì cũng khô
khan, khó khăn, khắc khổ y như môn học. Thế nên giờ toán chẳng được lớp chờ đợi lắm
Chờ hoài không thấy thầy xuất hiện. Lớp trưởng bèn chạy xuống văn phòng. Sau
đó cô nàng trở lên lớp thông báo:
- Hôm nay thầy toán nghỉ, các bạn phải ngồi im trật tự.
Chuyện vớ vẩn! Nghỉ tiết mừng hết lớn, phải la hét cho thỏa chí, làm gì có chuyện trật tự. Thế là những tiếng "ura" nổi lên vang dậy.
Đông Kisốt láu táu chạy lên bảng, hoa tay hoa chân loi choi như con khỉ:
- Bây giờ mình văn nghệ đi.
Lời đề nghị đó được ủng hộ nhiệt tình. Chúng nó vỗ tay tán thưởng. Tiến khoái chí chạy xuống bàn lấy tập, cuộn lại làm micrô, và nói nghiêm chỉnh:
- Sau đây là chương trình văn nghệ theo yêu cầu người hát, ai muốn hát phải đăng ký trước.
- Tui, tui.
- Tui hát hai bản.
- Tui hát Apsara.
- Tui nhảy Lambađa, chơi nhạc disco.
Hàng chục cái miệng chí chóe la hét. Chúng nó leo cả lên bàn, cố rống cho tiếng mình to nhất.
Lớp trưởng đứng lên, lạch bạch đến đóng các cửa lại. Rồi giơ tay lên cao:
HOME | MAP |