- Nó ở đây, ở đây này. Hoàng Mai, mình sẽ đợi. Đợi một ngày nào đó cậu lấy dao khoét nó ra. Tới ngày ấy, cho mình được cảm ơn cậu!
Nói rồi, Kim Ngân xoay người bỏ đi. Bóng dáng cô đổ dài trên đất. Ánh đèn đường phủ xuống như muốn phong tỏa mọi lối thoát của cô. Bên cạnh, xe cộ vẫn ung dung đi lại. Tiếng còi xe vang lên đầy lạnh lẽo, thê lương.
Mọi người dần dần tản ra, chỉ còn bác sĩ Đường và Hoàng Mai đứng nhìn theo Kim Ngân đang khuất xa dần.
Hoàng Mai đưa bàn tay lên ngắm nhìn, đôi mắt thẫn thờ như không dám tin những điều mà mình vừa làm.
Bác sĩ Đường bước tới bên cạnh, vỗ nhẹ vai cô và nói:
- Hoàng Mai, tất cả đều rất mệt mỏi rồi. Có thể buông tay không?
Hoàng Mai từ từ hạ tay xuống, ngẩng mắt lên nhìn bầu trời tím thẫm. Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bi thương.
- Buông tay ư? Vĩnh Khanh, chúng ta sẽ buông tay ư?
.
.
.
Bảy giờ tối, Kim Ngân vẫn một mình bước đi. Mái tóc cô rủ xuống vai, che đi một bên má hằn những vết cào rỉ máu.
Cuộc sống này thực khổ đau! Đối với cô, nó thực là khổ đau và mệt mỏi. Nhưng có quá nhiều thứ ràng buộc cô, cô không thể buông tay được.
Bố mẹ, Hoàng Mai, Vĩnh Khanh...Tất cả đều ràng buộc cô, không cho cô đi tìm giải thoát cho riêng mình.
Song, tự tử là một hành động tiêu cực và ngu ngốc biết bao. Mười năm trước, khi cô tỉnh dậy trong bệnh viện với cổ tay bị quấn băng trắng, Vĩnh Khanh đã nhếch môi cười giễu cô nói:
“Cô đúng là một người con gái ngu ngốc. Mới chỉ bị mắng vì trượt đại học thôi đã không chịu nổi. Sau này cô định làm sao với những trò đùa của ông trời đây hả?”
Phải, cô là người con gái ngu ngốc và đầy tiêu cực. Chỉ cần một chút tuyệt vọng cũng đủ dồn cô vào ranh giới sống và chết. Vĩnh Khanh nói đúng, cô không phủ nhận. Chỉ là có những lúc cô nghĩ, nếu cô chết đi rồi thì còn biết gì nữa chứ? Cô là người theo chủ nghĩa duy vật, cô không tin sẽ có cuộc sống thứ hai sau khi chết đi. Với cô, chết là hết, hoàn toàn hết. Không có gì hơn một dấu chấm đen lặng lẽ đặt ở cuối cuộc đời!
Kim Ngân thở dài, đưa tay lên vén tóc. Vô tình, ngón tay cô chạm vào vết cào ở bên má, cảm giác xót xa như bị ai sát muối vào tận trái tim.
Kim Ngân dừng trước ngã ba, cô đưa mắt nhìn dòng người qua lại như đan cài vào nhau. Nếu cuộc sống thực sự đau khổ như vậy, nếu cô thực sự ngu ngốc và tiêu cực như vậy, nếu ông trời vẫn cứ nhất quyết muốn dồn cô vào bước đường cùng như vậy, thì...
Cô sẽ sống, sẽ sống để chiến đấu với số phận tới khi nào không còn đủ sức nữa mới thôi!
Vĩnh Khanh, cô nhất định sẽ đấu với anh. Dù có phải nhận về mình một kết cục bi thương thì cô vẫn sẽ đấu. Cũng sẽ không hối hận. Bởi số phận của cô là thế, vận mệnh của cô là vậy...
Cô không có lựa chọn thứ hai.
Khi Kim Ngân vừa bước xuống lòng đường thì từ đằng xa, có chiếc đang xe lao nhanh tới. Một cơn gió thoảng qua khiến mái tóc cô tung bay, che khuất cả tầm mắt. Nhất thời, Kim Ngân không thể nhìn thấy gì, cô chỉ biết đứng lặng người, các ngón tay vẫn luồn vào từng sợi tóc, không động đậy.
Kít!
Lúc chiếc xe chỉ còn cách Kim Ngân chừng 30cm, tiếng phanh gấp vang lên như tiếng kim loại cọ vào nhau khiến người ta phải rùng mình.
Kim Ngân vẫn đứng yên, cả thân người không hề động đậy lấy một chút. Cơ hồ cô đã hoảng loạn tới nỗi hệ thần kinh trung ương cũng bị ảnh hưởng theo.
Chiếc xe phía trước vẫn sáng đèn, và không hề có ai bước ra.
Kim Ngân cũng không phản ứng, tóc cô rối tung che cả khuôn mặt.
Người dân ở cạnh đó ai cũng chạy ra xem. Rồi không thấy gì, họ chỉ nán lại một lúc, sau đó bỏ đi ngay.
Bởi vậy mới nói, chuyện sinh ra trên đời là để con người vui! Chính vì thế mà ở trong mọi hoàn cảnh, xét về một góc độ nào đó...thì chuyện vẫn sẽ là chuyện vui.
Tiếng còi xe vang lên liên hồi, như muốn yêu cầu Kim Ngân tránh ra. Nhưng cô lại không hể có phản ứng, chỉ đứng lặng người như vậy thôi. Ngay cả ánh mắt của cô cũng cúi xuống nhìn mũi giày của mình.
Dường như quá tức giận, đến cuối cùng, người trong xe đành mở cửa bước xuống. Đèn pha của chiếc BMW X6 lập tức tắt đi, để lộ sắc trắng nổi bật dưới ánh đèn đường. Chủ của chiếc BMW đó là một người đàn ông lịch lãm. Anh ta đóng mạnh cửa xe vẻ tức giận, đôi mắt lạnh băng hướng về phía người con gái đang đứng trước mũi xe mình.
Khoảnh khắc lúc Kim Ngân ngẩng đầu lên, cô dường như không thể tin được vào mắt mình. Trái tim cô như muốn nổ tung, ruột gan đau đớn như bị bàn tay của ai đó vặn ngược lại. Cô mở to mắt nhìn người đàn ông đó, chiếc áo sơ mi đen của anh như tỏa ra hơi lạnh, khiến cô không kìm được mà phát run.
Dưới ánh đèn đường, người đàn ông kia như một kiệt tác của tạo hóa - một vẻ đẹp đến lặng câm! Anh ta thở hắt một cái, đút tay vào túi quần... rồi tức giận bước tới.
Kim Ngân thấy anh ta lại gần thì không khỏi hoảng sợ. Cô loạng choạng lùi lại, các vết xước trên má không hiểu sao lại đau rát lên. Chúng cười nhạo cô, nhất định là chúng đang cười nhạo cô. Bởi vì cô đã gặp báo ứng!
Đôi môi Kim Ngân mấp máy, ánh mắt hoảng loạn nhìn thẳng vào người đàn ông đang tức giận bước tới, cô nói cho chính mình nghe:
- Vĩnh Khanh!
Chương 3.
- Cô có bị điếc không hả?
Người đàn ông đó trợn mắt quát, ánh nhìn lạnh lùng hướng thẳng vào Kim Ngân.
Còn Kim Ngân thì vẫn chìm trong hoảng loạn. Cô không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm tên một người của mười năm về trước. Đôi chân Kim Ngân loạng choạng tới nỗi gần như không còn chống đỡ được cơ thể nữa.
Vĩnh Khanh? Tại sao trên đời này lại còn một Vĩnh Khanh thứ hai? Tuy các đường nét trên khuôn mặt không hoàn toàn giống, nhưng đôi mắt lạnh lùng kia...thực giống với đôi mắt của Vĩnh Khanh mười năm về trước.
Ngày hôm đó, trong bệnh viện, anh ta đã lao đến, dồn Kim Ngân vào chân tường. Sau đó tàn nhẫn bóp cổ cô. Lúc ấy, cô chỉ biết chới với nắm lấy bàn tay như sắt thép đang kẹp chặt lấy cổ mình kia. Đôi mắt thì trợn ngược lên nhìn Vĩnh Khanh tỏ ý cầu xin. Nhưng anh ta vẫn vậy, anh ta vẫn lạnh lùng bóp cổ cô và nói:
- Chết đi!
Khoảnh khắc ấy, Kim Ngân đã rơi vào tình thế tuyệt vọng nhất trong đời. Cái tuyệt vọng của cô là cảm giác rời xa cuộc sống. Cái tuyệt vọng của cô là cảm giác oan ức tột cùng. Cái tuyệt vọng của cô là cảm giác đan xen những hối hận và tội lỗi.
Nhưng Vĩnh Khanh không hiểu.
Vì Hoàng Mai còn đang nằm hôn mê trên giường bệnh. Vì đứa con của họ đã bị dòng sông kia nuốt trọn. Và vì một cú điện thoại quyết định kia.
Cuộc điện thoại ấy đã gọi cho cả ba người: Cô, Hoàng Mai và Vĩnh Khanh. Đó cũng là một sự sắp đặt hoàn hảo, một kế hoạch chia rẽ đầy hoàn hảo.
“Kim Ngân, Hoàng Mai có nhắn với mình là bảo cậu ra dòng sông ở ngoại ô thành phố. Nghe nói cô ấy và Vĩnh Khanh đang picnic ngoài đó.”
“Được, mình sẽ tới ngay. Cảm ơn cậu, Hương Liên!”
...
...
...
“Cậu không biết gì sao? Hoàng Mai có thai với anh trai Duy Minh của mình.”
Đằng sau mỏm đá, Hương Liên thì thầm vào tai của Kim Ngân một câu nói mạnh như sét đánh.
“Cậu nói gì?”
Kim Ngân kinh ngạc nhìn Hương Liên. Cơn tức giận trong lòng liền dâng lên như thủy triều cuộn sóng. Cô ta nói dối,cô ta dám vu khống cho Hoàng Mai. Hoàng Mai rất yêu Vĩnh Khanh, cô ấy cũng không phải là một người thay lòng đổi dạ. Cô ấy cũng là một con người biết đúng biết sai, tuyệt đối sẽ không để minh có thai khi còn đi học đâu.
HOME | MAP |